Polly po-cket
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Điều bí mật


phan 22

 - Em không phải không biết tính cách của anh…


 - Em biết, tất nhiên rất biết. Anh luôn được rất nhiều những cô gái xuất chúng vây quanh, điều đó sẽ không thay đổi ngay cả khi anh kết hôn. Nhưng em có thể chấp nhận điều đó, anh có thể ngoại tình, miễn là không bao giờ anh bỏ rơi gia đình là được - Huyền vươn tay ôm chặt lấy anh, đầu tựa vào vai Đại, nói như thì thầm.


 - Em nghĩ như vậy? - Đại không đẩy cô ra, chỉ thở dài hỏi lại.


 - Đúng, em nghĩ như vậy, vì em biết sẽ chẳng có cô gái nào thực sự giành được trái tim anh.


 - Nghe này… Anh sẽ không lấy một cô gái có thể bình thản mà nói rằng: “Lấy em rồi, anh vẫn có thể ngoại tình”. Dù có thể anh không yêu cô gái đó, nhưng nếu cô ta chấp nhận bỏ cuộc ngay khi chưa bắt đầu, thì cô gái ấy không đủ khả năng làm hậu phương cho anh. Dù có thể anh sẽ ngoại tình đấy, nhưng nếu người anh lấy không hề tỏ ra ghen tuông với chuyện đó thì anh sẽ thất vọng lắm.


 Đại khẽ nói rồi kéo tay Huyền đang ôm mình xuống và đứng lùi lại một chút.


 - Em có thể hiểu là anh đang từ chối em?


 - Em nghĩ thế nào cũng được. Nhưng anh muốn em biết điều này, dù cho trước đây anh có hàng trăm cô gái, dù anh có yêu hay không yêu bao nhiêu người, nhưng nếu anh quyết định lập gia đình thì anh sẽ tuyệt đối chung thủy với vợ mình! Tuyệt đối! Đó là quyết định của anh, và anh là người nói được thì làm được. Em cứ tin như vậy đi.


 Huyền nhìn anh, đôi mắt không những không thất vọng mà còn xuất hiện ý cười:


 - Tuyệt, có lẽ em đã chọn đúng người rồi nhỉ? Anh càng thế này, em càng muốn làm vợ của anh. Em sẽ cố gắng…


 - Em cố gắng cái gì chứ? - Đại ngơ ngác nhìn cô.


 - Cố gắng để một lúc nào đó, anh phải mở lời cầu hôn với em - Huyền cười, nhón chân hôn lên má anh một cái thật nhanh, sau đó cô chạy xe đi luôn.


 Đại nhìn theo chiếc xe đi xa rồi mới đi vào trong nhà.


 Phải tới mấy phút sau, từ sau một gốc cây lớn ở bên kia đường, một thân hình mới bước ra. Lúc này cô mới có thể bình tĩnh lại sao khi chứng kiến một cảnh cầu hôn kỳ lạ.


 Huyền - cô gái ấy thật mạnh mẽ.


 Và anh, chàng trai mà cô yêu, hình như không có ý định từ chối một cuộc hôn nhân tốt thế này. Dù những lời sau đó họ nói với nhau rất nhỏ, nhưng ít nhất thì cô đã thấy họ ôm và hôn tạm biệt nhau.


 Từ đầu, họ vốn đã là một đôi thật đẹp!








Chương 43: Em làm anh đau đấy





 Đại gật đầu mỉm cười cảm ơn người phục vụ vừa lịch sự mở cửa cho mình, sau đó đưa mắt tìm kiếm một vòng. Quán cà phê Lily có một không gian rất đẹp nhìn ra hồ Tây. Nơi này là chỗ ưa thích của Đại mỗi khi anh muốn ngồi một mình. Một ly cà phê đen đặc sánh và chát chúa với vị đắng gắt vô cùng khó chịu, vài bản nhạc thính phòng kén người nghe, không gian chỉ có màu cà phê và màu trắng, tất cả những điều đó làm cho Lily Cafe này trở nên khác biệt.


 Từ khi phát hiện ra nó, Đại chưa từng đưa ai tới đây uống cà phê cùng, kể cả là người anh từng tin tưởng nhất như Nhật Lệ. Anh cho phép nó trở thành một góc của riêng anh. Nhưng hôm nay lại khác, anh đã hẹn một người ở đây.


 Khi Đại nhìn thấy cô ngồi ở một góc xa, đúng cái bàn mà anh vẫn thường ngồi, anh chợt nghĩ: “Không phải có duyên tới mức ấy chứ?”. Chiếc bàn đó ở sát góc tường, từ đây anh có thể phóng tầm mắt ra ngoài hồ mà không sợ bị những tán cây che khuất. Linh đang ngồi chống tay lên cằm, quay mặt nhìn ra bên ngoài. Ly mocktail Cinderella trên bàn dường như chưa được động tới chút nào. Ở góc này, Đại không thể thấy rõ toàn bộ gương mặt cô, nhưng cái dáng vẻ lơ đễnh của cô cũng làm anh không thể rời mắt đi được.


 Đại sững lại trong vài giây trước vẻ tĩnh lặng đó, rồi anh cất bước, chậm rãi tiến về phía cô. Khi anh đứng trước mặt cô, Linh mới quay vào. Đại mỉm cười hỏi:


 - Chắc em đợi anh lâu quá phải không? Xin lỗi nhé, cuộc họp dài và tệ hơn anh tưởng.


 Dù anh đã cố gắng che giấu bằng một nụ cười nhưng Linh có thể thấy rõ sự mệt mỏi và căng thẳng của anh qua đôi mắt đen sẫm kia.


 - Đừng nhìn anh bằng đôi mắt thương hại đó, em làm anh đau đấy!


 Rồi như đọc được suy nghĩ của cô, Đại lắc đầu, nụ cười càng cứng nhắc hơn.


 - Anh không nên làm cuộc sống của mình quá mất cân bằng như thế. Nó sẽ làm cho anh lúc nào cũng mỏi mệt và sẽ sớm trở thành một ông già thôi - Linh nói.


 - Anh muốn nghỉ hưu khi bốn mươi tuổi để nghiên cứu vài thứ, vì vậy khi còn sung sức, anh không muốn mất thời gian vào những thứ vô ích - Đại đáp rồi quay sang cô nhân viên đang đứng đợi gọi đồ uống.


 - Như mọi khi nhé!


 Cô gái không còn xa lạ với vị khách đẹp trai này nữa nên mỉm cười rời đi. Lần nào tới đây, Đại cũng chỉ gọi thứ đồ uống duy nhất: Cà phê đen.


 - Gia đình không phải là thứ gì đó vô ích - Linh phản bác - Có thể anh chưa nếm trải nỗi đau thật sự của việc mất đi người thân, nên anh coi sự tồn tại của gia đình là điều hiển nhiên không cần quan tâm…


 - Em nói y như Nhật Lệ vậy - Đại không hề tỏ ra phật lòng trước những lời nhận xét của Linh - Sao anh không nhận ra từ sớm là em và Lệ có rất nhiều điểm giống nhau nhỉ?


 - Được rồi, em đợi anh nửa buổi chiều ở đây không phải để nói chuyện phiếm đâu. Anh hẹn em có việc gì sao? - Linh cảm thấy bối rối với ánh nhìn chăm chú của Đại nên cuối cùng cô cũng phải nhượng bộ, chuyển hướng câu chuyện.


 - Anh đã xin lỗi rồi mà. Hôm nay anh hẹn em là có chuyện nghiêm túc đó… - Đại nghiêm nghị nói.


 Linh không nói gì. Cô nhân viên đã mang cà phê ra cho Đại. Đại để yên cho cà phê trong phin chảy xuống chiếc cốc nhỏ rồi nhìn thẳng vào vẻ mặt chờ đợi của Linh, thở ra một hơi dài:


 - Anh muốn hỏi chuyện về Nhật Lệ.


 - Em cũng đoán thế.


 - Mấy ngày nay anh cũng bận, lại thêm việc phải xử lý cái nhà bị cháy nên không có thời gian đi gặp em. Lâm nói đã tìm em mấy lần nhưng em không gặp, đúng không?


 - Em không muốn thấy mặt anh ta - Linh đáp một câu lạnh tanh.


 - Thực tình, cũng do Lâm nó sốt ruột thúc giục nên anh mới phải chạy đi tìm em thế này. Nếu là anh hỏi thì em có thể dễ dàng nói chuyện hơn, đúng không?


 - Vậy ra anh muốn hỏi về chị Nhật Lệ chỉ là do em trai anh nhờ thôi sao?


 - Anh không có ý đó. Anh từng là một người bạn thân của cô ấy, anh cũng rất muốn biết hiện tại cô ấy ra sao. Hơn nữa anh định hỏi em một chuyện khác nữa, nhưng chuyện về Nhật Lệ vẫn quan trọng hơn.


 - Anh tự nhận anh là bạn thân của chị Lệ, vậy anh nghĩ thế nào?


 - Anh không thích bị hỏi ngược đâu - Đại thốt lên


 - Em chỉ muốn nghe quan điểm của anh.


 - Khi đó anh đi công tác về thì Nhật Lệ đã bỏ đi, không một lá đơn xin thôi việc, không một tin nhắn để lại, cô ấy giống như bốc hơi hoàn toàn khỏi thành phố này. Anh đã hỏi bác Hiền và về quê em, nhưng Nhật Lệ cũng không về quê. Anh không biết chuyện gì đã xảy ra với cô ấy, nếu cô ấy đi chữa bệnh như đã nói thì thực sự là không cần phải giấu giếm như thế.


 Đại im lặng nhìn Linh, dù đang nhìn vào ly mocktail trước mặt, nhưng anh biết cô đang nghe rất chăm chú. Linh thường không dám nhìn thẳng vào anh quá lâu và anh không biết nguyên nhân nào khiến cô như thế.


 - Đến mấy ngày trước, khi nghe Lâm nói lại chuyện của bọn họ, anh mới hiểu lý do cô ấy bỏ đi mà không để cho ai tìm thấy như thế. Cô ấy giận Lâm, cũng không muốn mình và đứa con cản trở sự nghiệp của nó… Có thể em còn giận Lâm nên không hiểu, nhưng anh biết giờ nó đang hối hận lắm. Cả tuần nay nó ở nhà không đi diễn, thay anh và thằng Minh chăm sóc mẹ và Như Ý. Trong ba anh em anh, nó cũng là đứa sống tình cảm nhất.


 - Em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta vì đã đối xử như thế đối với chị gái em.


 - Nếu không tha thứ, tại sao em lại đem Như Ý tới trả lại cho gia đình anh?


 - Chỉ vì đó là mong muốn của chị Lệ thôi. Chị ấy muốn nó có một gia đình thực sự, một người cha thực sự. Chỉ là em không ngờ tới tận lúc đó rồi anh ta còn dám dở trò để đổi trắng thay đen, phủ nhận giọt máu của mình. Linh lạnh nhạt đáp.


 - Nhật Lệ muốn vậy? Thế còn cô ấy?


 - Anh luôn tự nhận anh là người hiểu chị ấy, nhưng em chẳng thấy anh hiểu gì về chị ấy cả.


 Đại trầm mặc, câu nói này của Linh đã nói trúng con người anh rồi. Anh nhấp một ngụm cà phê, mặc dù rất đắng nhưng nó làm anh bình tĩnh lại nhiều. Anh im lặng một lát rồi mới nói:


 - Em nói rất đúng, bản thân anh là một người ích kỷ. Anh tự nhận mình là bạn thân của Nhật Lê, thậm chí nói đúng hơn là anh yêu đơn phương cô ấy, nhưng anh chưa bao giờ bỏ công ra để tìm hiểu xem thật sự cô ấy như thế nào.


 Anh coi rằng việc cô ấy ở bên anh, lắng nghe những tâm sự của anh, xoa dịu cho anh những mỏi mệt căng thẳng là một việc hoàn toàn đương nhiên, và anh thản nhiên đón nhận những điều đó. Anh nói anh cần yên tĩnh, cô ấy sẽ để anh yên tĩnh. Anh nói anh phải làm cái này, phải làm cái kia, cô ấy sẽ cổ vũ cho anh hết mình. Anh nói anh muốn đi nghe hòa nhạc, cô ấy sẽ đi cùng anh, dù thực sự là cô ấy không thích loại âm nhạc đó…


 - Chị ấy hâm mộ em trai anh, từ rất lâu rồi. Phải nói rằng chị ấy rất thần tượng anh ta…


 - Nhưng họ yêu nhau không phải là thứ tình cảm nhạt nhòa và hời hợt. Họ thực sự yêu nhau.


 - Em nghĩ là chỉ có chị Lệ thực sự yêu thôi - Linh tỏ vẻ không đồng tình.


 - Anh biết rất khó để em tiếp nhận mọi chuyện. Vì đứa bé mà em đã phải bỏ ra cả thời gian, chấp nhận làm một người giúp việc cho gia đình anh. Em yêu Như Ý nhiều mà, đúng không? Em cũng đâu có muốn nó sống với một nửa gia đình của nó…


 - Vậy anh nghĩ chị Lệ có thể rời bỏ con mình dễ như vậy sao? - Linh nói lớn, dường như cô đang bị xúc động mạnh khi nghĩ về chị gái mình.


 Đại giật mình, dường như anh vừa thấy thoáng qua đôi mắt của cô có thêm một màn nước.


 - Lúc trước em nói em có một đứa cháu tên là Thiên Ý, và em phải đi làm kiếm tiền nuôi nó vì chị gái em bị bệnh, có đúng không nhỉ? Đây là sự thực sao?


 - Không, nói dối đấy.


 Đại nghe cô đáp như thế thì thầm thở phào một hơi. Nhưng sau đó Linh lại nói một câu làm anh sững người:


 - Chị Lệ mất rồi.


 Hơn một phút sau, giữa hai người vẫn là một khoảng im lặng đáng sợ. Linh cúi gầm mặt xuống, cố gắng không để Đại thấy là cô đang khóc. Đại cũng đang quay đầu nhìn ra ngoài. Có lẽ anh cũng không muốn cô nhìn thấy vẻ mặt của mình lúc này.


 Một lúc lâu sau, Đại quay vào, đôi mắt đen sẫm của anh đã vương thêm một nỗi buồn. Anh nhẹ nhàng hỏi:


 - Bao lâu rồi?


 - Một năm.


 - Vậy là Như Ý vừa ra đời thì cô ấy đã mất?


 - Ngày mà Như Ý ra đời, cũng chính là ngày mất của chị ấy.


 Linh cố gắng đáp một cách bình tĩnh. Mỗi lần nhớ tới chị mình, cô lại khó lòng kiềm chế được cảm xúc.


 Đại im lặng, dường như chấp nhận sự thật này đối với anh là một việc khó khăn hơn bất kỳ việc gì trước đây.


 - Chị ấy bị tai nạn và đã sinh non. Bác sĩ nói tai nạn quá nghiêm trọng, chỉ có thể cứu được một trong hai, hoặc cả hai mẹ con sẽ cùng chết. Chị ấy đã chọn sinh đứa bé ra, và nói rằng muốn nó được sống với bố nó, muốn nó có gia đình thực sự của mình.


 - Vậy làm sao em tìm được gia đình anh?


 Linh nghĩ lại những câu hỏi này, nhớ rằng Minh cũng đã từng hỏi mình những câu tương tự như thế thì cảm thấy thật trớ trêu.


 - Do bị ép ra đời sớm nên Thiên Ý phải sống trong lồng ấp khá lâu. Sau khi nó đã cứng cáp và được ra khỏi bệnh viện, em bắt đầu tìm hiểu xem bố nó là ai. Và những gì em có thể thu thập được chỉ là mối quan hệ mập mờ giữa anh và chị Lệ. Ừm, và dù em không muốn nhưng em vẫn làm theo lời mong mỏi của chị Lệ, em đưa nó về với gia đình anh. Em buộc phải bày ra màn kịch làm người ở, rồi đứa bé được để ở trước cổng nhà anh, chỉ vì em biết một mình anh không bao giờ chăm sóc được một đứa bé, và em cũng không yêm tâm giao nó cho những người xa lạ…


 - Anh hiểu rồi - Đại thở dài - Em có đủ lý do để làm như thế. Anh rất tiếc về việc của Nhật Lệ…


 - Không phải lỗi tại anh. Bây giờ thì em có thể nhẹ lòng hơn một chút, có thể nghĩ tới những chuyện khác được rồi.


 - Anh muốn hỏi em một điều, nếu em không muốn trả lời cũng được.


 Linh hơi gật đầu như muốn nói anh có thể hỏi. Đại nhìn thẳng vào cô, ánh mắt anh ôm trọn cả gương mặt căng thẳng của cô rồi sau đó mới mở miệng hỏi:


 - Tại sao trước đây khi biết anh là cha của Như Ý, em lại không căm ghét anh như bây giờ em đối với Lâm?


 Linh không ngờ Đại lại hỏi mình như vậy. Trong khi cô còn đang bối rối tìm câu trả lời thì điện thoại chợt đổ chuông. Cô nghe điện thoại, nói nhanh mấy câu rời rạc rồi quay sang nhìn Đại:


 - Em ghét em trai anh không phải vì anh ta đã bỏ rơi chị Lệ, mà vì anh ta đã bỏ rơi con gái của mình, vậy thôi.


 - Em phải đi, đúng không? - Đại mỉm cười hỏi lại.


 Trong lúc Linh nghe điện thoại thì anh đã nhìn thấy xe của Cường ở dưới đường.


 - Anh Cường tới đón em rồi. Hẹn gặp anh khi khác nhé! - Linh gật đầu.


 - Hai người đang hẹn hò sao?


 Linh đứng dậy, đeo túi lên vai, không nhìn vào anh, đáp nhanh:


 - Vâng.


 Và rồi cô vội vã rời khỏi quán, cô sợ phải nhìn vào mắt anh, cô muốn chạy trốn khỏi đôi mắt đầy mê hoặc đó. Bắt đầu lại với Cường có lẽ là một lựa chọn tốt.








Chương 44: Scandal





 Cường đặt tờ báo lên bàn khi thấy Linh đi ra từ thang máy. Dù có nằm mơ thì đám nhân viên lễ tân cũng không giám nghĩ vị giám đốc trẻ tuổi yêu công việc như mạng sống này lại có lúc ngồi thảnh thơi đọc báo và đợi người khác. Gần đây, mọi người đều không ngừng bàn tán về việc giám đốc đang hò hẹn công khai với đầu bếp chính của nhà hàng này. Nhân viên thấy họ công khai đi cùng nhau vào buổi sáng, và giám đốc sẽ đưa cô gái cùng đi ăn trưa khi họ tan ca, có khi cả chiều đó cũng không quay lại khách sạn luôn.


 - À, em đọc báo sáng nay chưa? - Đang lái xe, Cường chợt quay sang hỏi.


 - Em không hay theo dõi báo chí lắm, nhưng sao thế? Có cuộc thi nấu ăn nào hay à? Hay Master Chef lại chuẩn bị tổ chức?


 - Máy tính của em dùng để làm gì?


 - Nhưng rốt cục là có chuyện gì? - Linh gặng hỏi lại.


 - Giờ nhà cậu ta chắc đang nháo nhào cả lên rồi - Cường vẫn úp úp mở mở.


 - Nhà ai cơ? Sao anh cứ úp úp mở mở mãi thế? - Linh cau mày tỏ vẻ khó chịu.


 - Được rồi, anh nói thì em sẽ không hiểu ra hết được đâu - Cường cười dỗ dành - Đợi chút nữa ăn trưa rồi anh mở điện thoại cho em xem tin trên mạng.


 Cường đưa cho cô xem bản tin tức còn nóng sốt trên mạng lúc bữa trưa chưa dọn ra. Cô kinh hãi tới mức không thể động đậy nổi.


 Ngày hôm nay, trên mạng lan tràn thông tin về cuộc họp báo ngày hôm qua của công ty âm nhạc Khóa Son quyết định đơn phương chấm dứt hợp đồng với ca sĩ Nguyễn Lâm, vốn là ca sĩ đã đầu quân nhiều năm cho công ty này và mang lại cho công ty rất nhiều danh tiếng. Trong cuộc họp báo, cựu quản lý của Nguyễn Lâm còn ra mặt phanh phui chuyện riêng tư của anh, nói rằng anh đã có một đứa con riêng. Mẹ của đứa trẻ là một cô bạn gái cũ của anh, tuy nhiên khi cô gái này mang thai thì Nguyễn Lâm đã chối bỏ trách nhiệm, bức cô gái phải bỏ đi nơi khác, bí mật sinh con. Sau đó cô gái này mang con tới tận nhà để gửi trả, nhưng Nguyễn Lâm lại một lần nữa phủ nhận sự tồn tại của đứa con này. Anh thậm chí còn dùng tiền để mua chuộc nữ y tá ở trung tâm xét nghiệm ADN để cô ta đánh tráo kết quả xét nghiệm, buộc anh trai ruột của mình phải chịu trách nhiệm nuôi đứa bé.


 Tất cả các bài báo đều chỉ trích nặng nề Nguyễn Lâm và cho rằng anh đã lừa dối khán giả, lừa dối người hâm mộ, anh không xứng đáng làm một người của công chúng, càng không xứng đáng làm một người cha. Nhiều người lên tiếng không đồng tình về cách xử sự của anh cũng như cho rằng anh là kẻ thiếu đạo đức, không có tư cách tiếp tục đứng trên sân khấu ca nhạc nữa. MV mới ra của Nguyễn Lâm cũng bị tẩy chay toàn bộ. Và tệ nhất chính là việc Khóa Son đơn phương chấm dứt hợp đồng với anh mà chỉ bồi thường một khoảng tiền nhỏ nhoi. Ngày hôm nay, rất nhiều phóng viên đã tìm tới nhà của anh để mong được gặp và phỏng vấn nhân vật chính, cũng như những người thân trong gia đình anh về sự việc này. Hơn nữa, họ còn rất tò mò với cô bé bị cha đẻ của mình nhẫn tâm phủ nhận.


 Linh đọc xong bài báo dài, sự tức giận hiện rõ trên đôi mắt, cô bặm môi tưởng như bật máu, hai bàn tay nắm chặt như muốn nghiền nát chiếc điện thoại.


 Cường vẫn yên lặng đợi cô nguôi ngoai trở lại. Một lúc sau, Linh lạnh lùng nói:


 - Em không thể tha thứ cho người đàn bà này được… - Linh sa sầm nét mặt khi nhớ lại bài báo vừa rồi.


 - Nhưng cô ta chỉ nói sự thật mà?


 - Em không quan tâm nó thật thế nào. Cô ta từng tới nhà bác Phương với tư cách bạn gái của Lâm. Lúc đó em thấy cô ta không tới nỗi nào. Nhưng không ngờ con người cô ta lại nhanh trở mặt như thế.


 - Có cần anh giúp không? - Cường cười hỏi.


 - Anh thì giúp được gì?


 - Thì tạo một chút áp lực cho công ty đó để họ đuổi việc cô gái kia chẳng hạn.


 - Có ích gì đâu, giờ cả thiên hạ đều biết rồi, và người bị tổn thương cuối cùng chỉ có cháu em mà thôi.


 - Được rồi, ăn đi - Cường gật gật vẻ chịu thua rồi gắp thức ăn vào bát cho cô.


 - Em còn tâm trạng nào mà ăn nữa.


 Linh đáp lại với giọng điệu không vui vẻ gì.


***


 Trong lúc hai người vừa ăn trưa vừa bàn luận về việc này thì ở nhà ông bà Phương đã trở nên vô cùng hỗn loạn.


 Sáng sớm, khi cô Năm giúp việc xách làn đi chợ liền lập tức bị một đám phóng viên chực sẵn ngoài cổng vây kín lại, hỏi một đống những câu hỏi làm cô kinh hãi vô cùng, vội trốn ngay vào trong nhà và thông báo cho ông bà Phương cùng ba cậu con trai. Ông Phương nghe thấy có phóng viên thì bán tín bán nghi, định đi ra ngoài, nhưng đã bị Đại và Lâm ngăn lại. Ông Phương hậm hực nhặt tờ báo sáng ở trước cổng mang vào nhà, để Đại ra ngoài xem tình hình thế nào.


 Đại mở cổng bước ra, đám phóng viên nhìn anh nghi hoặc rồi lập tức ào đến, vây kín lấy. Nghe qua mấy câu hỏi lộn xộn của họ, anh đã đoán ra chuyện gì. Mặt Đại lạnh đi một cách đáng sợ.


 - Ngheanh là Nguyễn Đại, chính là người đã bị em trai anh lôi ra làm bia đỡ đạn, gánh lấy hậu quả và buộc phải nuôi con gái của em mình, anh cảm thấy thế nào?


 Nghe nói mẹ của đứa bé từng là nhân viên và cũng là bạn thân của anh, điều đó có thật không?


 - Ca sĩ Nguyễn Lâm có định họp báo để phân trần những tin đồn này hay không?


 - Có phải ca sĩ Nguyễn Lâm định tới đầu quân cho Music World nên đã bị đơn phương chấm dứt hợp đồng?


 - Mời các anh chị về cho. Đây là nhà riêng của gia đình chúng tôi. Nếu chúng tôi tiếp tục bị làm phiền nữa thì các anh chị có thể nói chuyện với luật sư riêng của tôi - Đại chỉ nói đúng một câu duy nhất, định quay bước vào nhà thì đúng lúc này, từ trong nhà một tiếng hét chói tai vang lên. Đại giật mình vội vàng đi vào và khóa cổng lại. Ở giữa nhà, bà Nguyệt đang nằm dưới đất, đầu được cô Năm nâng lên. Tờ báo sáng rơi dưới nền nhà, Lâm đang quỳ ở phía dưới chân bà lay gọi. Ở cách đó không xa, Minh đang ngăn cản ông Phương tay lăm lăm cầm gậy, ánh mắt giận dữ nhìn về phía Lâm.


 - Cô Năm, đặt mẹ cháu xuống - Đại quát lên - Đi lấy cho cháu một cây kim, sau đó nhẹ nhàng nắn tay chân bà cho tới khi xe cấp cứu tới. Lâm, còn không đứng dậy gọi xe cấp cứu nhanh lên.


 Rồi Đại liếc nhìn tờ báo nằm dưới sàn, thấy rõ được tiêu đề to tướng của bài báo kèm thêm vài tấm ảnh, anh mím môi lại, nghiến răng sít lại:


 “Trang à, cô đi hơi quá trớn rồi đó…”.


 - Để tao giết chết nó, thằng bất hiếu, thằng mất dạy - Ông Phương chỉ cây gậy về phía Lâm. Sắc mặt Lâm cũng đã trắng như xác chết.


 - Bố, bố bình tĩnh nghe con nói - Đại ngẩng đầu nhìn ông, tim thì đập thình thịch - Chuyện đã tới mức này rồi, bố có tức giận cũng không thể thay đổi được gì. Bố mới ra viện, phải nghỉ ngơi cho khỏe đã. Mẹ đã thế này, bố mà ốm thì chúng con biết làm sao?


 Đại cầm kim đâm thẳng vào mười đầu ngón tay của bà Nguyệt rồi nặn cho máu chảy ra. Bà Nguyệt dưới sự xoa nắn chậm rãi của cô Năm và sự sơ cứu của Đại cũng dần thở đều hơn.


 - Mẹ, mẹ cố thở đều, xe cấp cứu sẽ tới ngay thôi. Sẽ không sao cả đâu - Đại gần như muốn khóc khi thấy máu ở các đầu ngón tay bà Nguyệt chảy ra, dính lên cả tay mình.


 Bà Nguyệt mở mắt nhìn, thấy gương mặt lo âu của bốn bố con thì định nói gì đó nhưng lưỡi bà như níu lại, ngả sang hẳn một bên.


 - Mẹ, đừng nói gì cả, cứ nằm im - Đại vội vàng mở miệng.


 Vài phút sau thì còi xe cấp cứu đã hú vang cả khu phố. Đám phóng viên thấy bà Nguyệt được đưa ra xe, thấy cả Lâm, Đại, ông Phương và Minh hớt hải chạy theo thì lập tức ùa lại, chụp hình không ngừng. Lâm mím chặt môi để kìm cơn tức giận, cố gắng bỏ qua những câu hỏi không ngớt vo ve bên tai. Đại nói nhanh với Lâm:


 - Cùng bố theo xe tới bệnh viện đi, anh sẽ lái xe theo sau.


 Lâm gật đầu nhìn anh. Cửa xe cấp cứu nhanh chóng được đóng lại. Chiếc xe lao vút đi. Cánh phóng viên lao tới nhưng cánh cổng sắt đã nặng nề khép lại trước mặt rồi.Phan_1 tap 1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27 tap 2
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47 end
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .